Tôi cưới chồng sau 3 năm hẹn hò. Mặc dù nhà chồng tôi nghèo nhưng tôi cảm mến nhân cách và trí tiến thủ của anh ấy. Bố chồng tôi mất sớm, mẹ anh chịu bao khó khăn, một tay nuôi nấng 2 anh em anh thành người.
Tôi cưới chồng sau 3 năm hẹn hò. Mặc dù nhà chồng tôi nghèo nhưng tôi cảm mến nhân cách và trí tiến thủ của anh ấy. Bố chồng tôi mất sớm, mẹ anh chịu bao khó khăn, một tay nuôi nấng 2 anh em anh thành người.
Anh trai chồng tôi lớn hơn chồng 5 tuổi. Sau khi tốt nghiệp, anh chồng không được học cao hơn mà phải đi làm phụ giúp gia đình. Cũng nhờ có đồng lương làm công nhân của anh trai mà chồng tôi được đi học đại học. Sau khi chồng tôi tốt nghiệp thì anh trai chồng tôi cũng kết hôn.
Hình minh họa
Mẹ chồng tôi lúc đó vay mượn để sửa ngôi nhà nhỏ ông nội chồng để lại làm nơi cho anh ở riêng. Còn ngôi nhà hiện tại, mẹ tính sẽ ở cùng vợ chồng tôi.
2 năm sau khi tốt nghiệp, tôi với chồng quyết định cưới nhau.Tôi vốn xuất thân từ gia đình khá giả nên khi mẹ anh sang hỏi cưới, bố mẹ tôi đã không hài lòng vì gia cảnh 2 nhà không tương xứng. Tuy nhiên, “trời không chịu đất thì đất phải chịu trời”, trước sự quyết liệt của chúng tôi, bố mẹ tôi cũng đành mềm lòng. Trước khi cưới, bố mẹ tôi cũng cho tôi 6 cây vàng để làm vốn.
Sau khi cưới, cuộc sống của tôi ở gia đình nhà chồng rất tốt, mẹ chồng tôi rất chu đáo, bà thường xuyên lo lắng chuyện dọn dẹp, bếp núc để chúng tôi chuyên tâm đi làm. Tôi không chỉ đối tốt với mẹ chồng mà với gia đình anh trai chồng, tôi cũng thường xuyên thăm hỏi, mua quà bánh, quần áo cho các cháu.
Anh trai chồng tôi chung tiền với một người bạn để mua một chiếc xe 4 chỗ chạy kiếm tiền. Tuy nhiên, do chạy xe gây tai nạn, phải đền tiền cho nạn nhân, 2 anh phải bán xe trả nợ. Chiếc xe đã bị hư hại nặng nề sau vụ tai nạn nên bán chẳng được bao nhiêu khiến anh trai chồng tôi rất thất vọng.
Từ đó, anh lao vào cờ bạc, rượu chè để “gỡ lại tiền” mà chẳng quan tâm gì đến vợ con. Tuy nhiên, tiền chẳng thấy đâu mà 3 tháng sau, tôi thấy anh báo về gia đình khoản nợ 200 triệu. Nếu không trả được, chủ nợ sẽ thuê đầu gấu đến siết nợ.
Trước tình thế nguy cấp, cả mẹ chồng, chị dâu đều cầu xin tôi đưa ra 200 triệu của hồi môn bố mẹ tôi cho để trả nợ thay cho anh chồng. Tuy nhiên, tôi đã cương quyết từ chối trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Từ cầu xin tôi, mẹ chồng tôi tỏ ra bất mãn, bà không tiếc lời trách móc, chỉ trích tôi sống bạc tình bạc nghĩa, thấy chết không cứu.
Tôi đi đến gặp chị dâu và nói: “Em biết chị đang rất tức giận nhưng chị biết anh Công (anh chồng tôi) không phải là người như vậy. Nếu em trả nợ thay anh ấy, em chỉ sợ anh ấy lại lún sâu vào vũng bùn tội lỗi mà không thể tỉnh ngộ được.”
Chị dâu tôi nghe vậy chỉ biết nhìn tôi mà khóc: “Vậy thím bảo tôi lấy đâu ra 200 triệu trả nợ cho anh ấy?”
Tôi nói: “Anh chị bán căn nhà anh chị đang ở đi, em sẽ mua. Chị phải làm cho anh ấy hiểu được những tội lỗi mà anh ấy đang gây ra chứ không phải vào hùa, che giấu đi tội lỗi của anh ấy.”
Mọi chuyện đúng theo tôi sắp xếp, anh chồng tôi thấy ngôi nhà bị bán đi và họ phải đi ở thuê rất khổ sở thì dần tỉnh ngộ. Anh bắt đầu đi lái xe thuê còn chị thì bán hoa quả để kiếm sống. Cuộc sống của anh chị dần ổn định.
Mẹ chồng và chồng tôi ban đầu rất căng thẳng, phẫn nộ với quyết định của tôi nhưng sau đó họ cũng phải thốt lên lời khen ngợi.
Tôi nói: “Nếu anh Công không bán nhà, anh ấy sẽ không tỉnh ngộ, những đám bạn bè xấu sẽ tiếp tục lôi kéo anh ấy. Bây giờ họ thấy anh ấy phải bán nhà trả nợ, họ đâu còn gì để rủ rê. Bên cạnh đó, anh Công cũng là người có trí làm ăn, chỉ cần anh ấy chuyên tâm vào công việc thì việc dành dụm tiền chuộc lại nhà không khó gì”.
Mấy hôm trước, chị dâu nói với tôi rằng họ đã dành dụm được gần 200 triệu, muốn mua lại ngôi nhà năm xưa để kịp đón Tết. Chị dâu không tiếc lời cảm ơn việc làm năm xưa của tôi.
Theo Minh Tú (ghi theo lời kể của nhân vật) (Dân Việt)