Dám làm, dám chịu tôi chấp nhận “đền” danh dự cho chị bằng một đám cưới mà từ A đến Z là nhà gái lo.
Bố, mẹ tôi làm nông, ruộng nhà vừa ít, vừa bạc nên cuộc sống khó khăn, chật vật. Là anh cả tôi biết bố, mẹ đã cố hết sức nuôi tôi và 2 cô em gái có cái ăn, cái mặc và có cái chữ để ngẩng mặt với đời.
Nhưng hoàn cảnh không thuận lợi nên tôi quyết định nghỉ ngang khi đang dở lớp 10, về tham gia lao động cùng bố mẹ, nhường những đồng tiền một nắng, hai sương của bố, mẹ cho các em được tiếp tục cắp sách đến trường.
Con gái càng lớn càng rõ nét, đã ít giống mẹ, nó còn không hề giống tôi chút nào (Ảnh minh họa)
Công việc đồng áng tuy vất vả nhưng tư tưởng thoải mái, ăn no, làm khỏe, sức trẻ lại được nắng gió tôi luyện, chẳng mấy chốc tôi trở thành chàng thanh niên cao lớn, ngực nở, da ngăm đen khiến nhiều thiếu nữ trong xóm, ngoài làng không giấu nổi cảm tình, ao ước…
Tôi đã xác định an phận ở quê như nhiều trai làng sinh ra và lớn lên trên mảnh đất nghèo này, không ngờ đúng năm tôi tròn 20 tuổi thì dịp may đổi đời đã đến với tôi. Tôi được tỉnh chọn đi lao động xuất khẩu ở một đất nước thật xa, không những tôi mà cả bố, mẹ, cả họ hàng tôi đều ngỡ ngàng, vỡ òa trong sung sướng. Ngày tôi từ biệt bố, mẹ, họ hàng, từ biệt làng quê lên đường sang xứ người, tôi biết vài cô gái trẻ, xinh đẹp lén lau nước mắt mà không dám ra mặt tiễn chân tôi…
Hết hạn hợp đồng tôi trở về làng trong sự đón tiếp nồng ấm của gia đình. Với số tiền sau những năm miệt mài lao động xa quê tôi giúp bố, mẹ sửa sang lại nhà cửa, lo cho cô em út vào đại học và mừng đám cưới cô em kế tôi 1 khoản kha khá để em có vốn mở quầy hàng khô ở chợ huyện.
Vậy là đối với bố, mẹ, với các em tôi có thể tự hào rằng mình bước đầu đã làm tốt trách nhiệm của một người con trai cả, của một người anh với hai cô em gái mình. Nghỉ 1 tháng ở quê, tôi xin phép bố, mẹ ra thành phố lập nghiệp, số tiền còn lại đủ để tôi thuê 1 căn hộ tiện nghi cho mình và tìm mấy người bạn cùng hết hạn lao động như tôi góp vốn thành lập công ty. Sẵn có kinh nghiệm làm việc ở nước ngoài, công ty đứng ra nhận thầu gói may đồ bảo hộ lao động khá đắt khách.
Làm ăn như diều gặp gió được mấy năm thì công ty bắt đầu gặp khó khăn do phụ liệu tăng giá, đối tác đặt hàng rồi lại kêu thiếu tiền thanh toán xin hoàn trả, rồi trong nội bộ cũng không còn đoàn kết chung vai gánh vác công ty và dứt khoát mời tôi làm giám đốc…
Ông, bà chủ rót vốn, tôi tìm nhân công, lợi nhuận sòng phẳng ăn chia nên chẳng mấy công ty lại làm ăn có lãi. Biết ơn ông, bà chủ thỉnh thoảng tôi ghé căn biệt thự 3 tầng sang trọng của ông, bà chủ xem có việc gì cần đến bàn tay của tôi, vì ông, bà chủ chỉ có 1 chị con gái hơn tôi 5 tuổi mà vẫn “chưa chịu” lấy chồng!
Lần nào có mặt tôi chị con gái ông, bà chủ cũng sai người giúp việc làm đủ món ngon để thết đãi tôi, mặc dù nhiều lần nhà ông bà chủ chẳng có việc gì cần đến sự giúp đỡ của tôi. Rồi chuyện không giữ được khoảng cách giữa tôi với chị đã âm thầm xảy ra khi chỉ có tôi và chị ở nhà…
Để rồi 1 tháng sau chị hốt hoảng báo tin chị có bầu với tôi. Dám làm, dám chịu tôi chấp nhận “đền” danh dự cho chị bằng một đám cưới mà từ A đến Z là nhà gái lo. Lấy được vợ giàu, tôi mãn nguyện, hãnh diện lắm, một bước lên ôtô, hai bước có người phục vụ. Vợ tôi “đẻ non” cô con gái gần 4 kí, người ngoài không biết hoặc có biết mà họ tránh bàn luận vì ông, bà chủ và vợ tôi không phải dạng vừa, nhưng tôi là người trong cuộc, tôi biết đó không phải sản phẩm của tôi!
Con gái càng lớn càng rõ nét, đã ít giống mẹ, nó còn không hề giống tôi chút nào mặc cho ông, bà chủ và vợ tôi cố tình rêu rao là nó giống tôi nước da ngăm đen. Người ta bảo gái có chồng là ván đã đóng thuyền, bây giờ gỡ ván ra khỏi thuyền, rồi đường ai nấy đi có là hợp lẽ không, khi mà công ty của tôi sống nhờ vào vốn liếng của gia đình cô vợ giàu có này? Và họ có để tôi an lành bước ra khỏi nhà họ?
Theo Thái Hà (Tiền phong)