Không biết tôi nên nói thế nào với chồng vì sự việc đã như thế này thì tôi không thể giả vờ như không biết được.
Tôi năm nay 26 tuổi. Tôi làm việc ở một công ty chuyên về phần mềm, công việc của tôi khá ổn định với mức lương cao hơn nhiều so với bạn bè. Tôi gặp chồng trong bữa tiệc cuối năm của công ty, anh ở bên đối tác sang chúc mừng công ty tôi. Tôi và chồng đã nâng cốc 1-2 lần và trò chuyện một vài câu xã giao.
Ấn tượng của tôi về anh ấy ngay từ đầu đã rất tốt. Anh cao ráo, lịch thiệp, gương mặt vuông vức với đôi mắt hút hồn. Sau lần gặp gỡ đó, anh ấy đã có được số điện thoại của tôi. Tôi và anh trò chuyện qua lại với nhau và dần dần trở nên thân quen. Sau đó, hầu như cách ngày, anh lại mời tôi đi ăn tối.
Hình minh họa
Tôi biết anh ấy đã phải lòng tôi, tôi cũng yêu mến anh ấy. Sau cùng, chúng tôi đã đến tuổi kết hôn, cần xác định mối quan hệ nghiêm túc. Chúng tôi đưa nhau về ra mắt 2 bên gia đình. Bố mẹ tôi tỏ ra không hài lòng vì anh làm ở phòng kinh doanh, thu nhập không ổn định, ăn nói lại quá khéo léo, ngọt ngào. Bố mẹ tôi sợ anh không thật lòng với tôi. Nhưng tôi đã hẹn hò với anh ấy hơn 1 năm, tình cảm cũng dần sâu đậm.
Cuối cùng, tôi thuyết phục được bố mẹ tôi tin tưởng anh. Một năm sau đó, chúng tôi kết hôn và nhận được sự chúc phúc của tất cả người thân, bạn bè. Sau đám cưới, bạn bè và người thân về hết, chỉ còn lại tôi và chồng. Trước đó, mặc dù chúng tôi đã từng nhiều lần làm chuyện ấy nhưng chưa từng qua đêm với nhau. Đêm tân hôn với tôi vẫn là đêm đáng để mong chờ vì đây sẽ là đêm đánh dấu việc tôi và anh chính thức về sống chung một nhà.
Nhưng thay vì bật đèn ngủ lãng mạn, chồng tôi lại thuyết phục tôi để đèn sáng choang. Anh ấy cũng bảo: “Anh muốn ngắm em được nhiều hơn và muốn nhớ thật kỹ đêm tân hôn”. Dù tôi không thoải mái khi mình “phơi sáng” như vậy nhưng vẫn muốn tôn trọng chồng, muốn anh ấy có một đêm tân hôn khó quên. Chúng tôi đã có một đêm tân hôn nồng say và cuồng nhiệt, anh ấy đã làm cho tôi say trong hạnh phúc.
Tuy nhiên, sáng hôm sau khi đang dọn dẹp phòng thì phát hiện ra có một chiếc máy ảnh nhỏ đặt dưới tờ báo trên chiếc bàn phấn của tôi. Mở máy ảnh lên, tôi rất sốc khi xem được clip ái ân của tôi và chồng trong đêm qua. Khi tôi hỏi chồng thì anh nói rằng chỉ muốn lưu lại những khoảnh khắc đẹp giữa 2 vợ chồng để sau này xem lại. Anh hứa rằng không bao giờ để một ai khác xem clip này.
Tôi cũng là người hiện đại nên cho dù cảm thấy khá miễn cưỡng nhưng vẫn bỏ qua cho chồng. Cuộc hôn nhân của tôi êm ả, nồng nhiệt được nửa năm và câu chuyện “bật đèn sáng trưng đêm tân hôn” cũng không được nhắc lại.
Cho đến hai hôm trước, chồng tôi bị sốt virus nằm mê mệt ở nhà, tôi phải xin làm việc ở nhà để chăm chồng. Trong lúc chồng ngủ, tôi lấy máy tính làm việc thì phát hiện máy hỏng nên mượn máy chồng dùng tạm.
Chồng tôi khóa máy, nhưng tôi biết tính anh ấy hay quên, nên không đặt password quá rắc rối. Tôi đánh ngày sinh âm lịch của chồng vào và mở được. Trong lúc tò mò tìm hiểu xem chồng làm việc, xem xét một file lại đặt password. Sau nhiều lần thử gõ đủ các ngày sinh, ngày lễ, tên húy của chồng nhưng không được.
Trong lúc loay hoay bực bội, tôi tình cờ gõ chữ mà chồng tôi hay hét lên mỗi khi gặp chuyện vui vẻ: “Phê như con tê tê”. Nào ngờ dòng chữ như câu thần chú mở được file bí mật của chồng tôi.
13 clip mà khi mở từng clip ra, tôi cứ chìm dần, chìm dần vào sợ hãi, đau đớn. Chồng tôi là “nhân vật chính” trong những clip sex với nhiều cô gái khác nhau. Mà clip trong đêm tân hôn của tôi đánh số 12. Và clip 13 là cô đồng nghiệp của chồng mà tôi có quen biết.
Tôi quá sợ hãi, đau khổ, ghê sợ người chồng mà tôi yêu quý, ngưỡng mộ. Nhưng không hiểu sao tôi chỉ ngồi đó và run bần bật. Run chán, tôi đóng máy, để lại y nguyên chỗ cũ rồi đứng lên, dặn mẹ chồng là đi ra ngoài có việc và đi thẳng. Tôi về ngôi nhà cũ mà bố mẹ đẻ để lại cho tôi, tôi đang dự định bán. Tôi nhắn tin xin cơ quan nghỉ ốm, gọi điện cho mẹ chồng xin phép đi công tác gấp. Chồng tôi và mẹ chồng gọi điện, nhắn tin rất nhiều chất vấn, trách móc về việc tôi bỏ đi khi chồng ốm nặng.
Dù trời rét 8-9 độ C nhưng 2 ngày nay, tôi tắm mãi mà vẫn cảm thấy bẩn. Tôi không thể nào xóa đi sự ghê tởm trên thân thể mình mỗi khi nghĩ về việc mình đã gần gũi anh ta – người mà có lúc tôi đã yêu thương, si mê gọi là chồng. Có lẽ tôi cũng phải trở về, nhưng tôi không biết đối diện với anh ta thế nào. Chỉ cần nhìn vào mặt anh ta, mở miệng nói với anh ta cũng quá sức đối với tôi.
Tôi sẽ đối mặt thế nào đây?
Theo Thu Hồng (Dân Việt)